Tìm kiếm
Latest topics
Sợi Xích của Lê Kiều Như – chương 1
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Sợi Xích của Lê Kiều Như – chương 1
Mở đầu
Tôi đã trăn trở nhiều đêm và bị ám ảnh bởi người phụ nữ đáng thương
đó, bi kịch và hình ảnh ấy xâm chiếm tôi suốt bao năm qua. Nhiều khi tôi
rơi nước mắt nghĩ đến sự thật, giả trong cuộc sống…
Cho bà con đọc thỏa trí tòa mò nhé, xong rùi thì.. ói dở tệ \m/
Có đêm tôi thức trắng, viết về số phận, những đau đớn của tình yêu.
Sau sự thiếu thốn, mất mát, họ trở thành một dạng người khao khát hưởng
sự khoái lạc bản năng và tự biến mình trở thành nô lệ cho , lạc lối
trong cuộc sống, nối theo sự cùng quẫn của lý trí, và bi kịch trút lên
cuộc đời họ!
Tôi muốn viết về những bản năng nhục thể của con người, mặt phải và
mặt trái của … Tôi muốn viết trên khía cạnh giá trị mãnh liệt, trân
trọng tình yêu khi có . Nhờ mà thế giới con người tồn tại cho đến hôm
nay, làm con người tươi tốt, thăng hoa trong cuộc sống… Nhưng cũng làm
cho con người khổ đau, cùng quẫn…
Lòng ham muốn nhục dục, đánh thức lòng ham muốn sở hữu… Tôi cần có
một tình yêu cao đẹp, biết sống vì nhau… vượt trên cả những gì người ta
cho là …
Chương I
Tôi sẽ là cô dâu đẹp nhất trên đời… Nghĩ đến đó tim cứ bồi hồi, nôn
nao, không biết những gì chờ đợi mình khi về làm dâu nhà ấy? Tôi yêu tất
cả những gì có trong Tuấn, nhớ giọng nói trầm ấm, gương mặt đầy ngạo
nghễ nhìn xuống cuộc đời của anh. Anh có cặp mắt quyến rũ như ngọn lửa
ngầm, đôi mắt quyến rũ ấy đang lướt nhìn khắp thâm thể tôi, như những
dòng nham thạch tan chảy nung nóng ngọn lửa tình. Anh thích đôi bàn tay
và cả những ngón tay của tôi nữa. Anh thường mút từng ngón tay, rồi anh
nắm chặt ngón tay tôi lại, tôi rùng mình, người đờ đi. Tôi cúi mặt
ngượng ngùng, cảm giác bộ ngực trong lớp áo mình đang mặc săn lại và
vươn thẳng, như muốn bật tung ra ngoài vậy, anh lấy tay sờ nhẹ nâng niu…
Chỉ cần anh tấn công thêm một chút nữa thôi, tôi sợ mình không cưỡng
nỗi sự đê mê quyến rũ đó.
Cho dù đó là những cảm giác lạ, nhưng tôi và anh cố nến những háo
hức, những rạo rực, quyết dành trọn vẹn bản giao hưởng vĩ đại mà Thượng
Đế ban tặng loài người cho đêm tân hôn.
Rồi ngày tuyệt vời ấy cũng đã đến, đến với một đứa con gái sống trong
trại mồ côi như tôi!
Nhìn mọi người nhốn nháo chờ đón đằng trai, và tất cả hình ảnh thân
thuộc xung quanh đây, tôi lưu luyến không cầm được lòng!
Ôi! Tôi cảm thấy sao hạnh phúc đến với tôi ngọt ngào tới vậy!
Cô bại gái thân thiết thu xếp hành trang cho tôi về nhà chồng, dặn dò
đủ thứ:
- Về bên chồng phải tự biết lo sức khỏe cho mình, phải thường xuyên
điện thoại cho Loan và mọi người nghe Hồng, đừng nói có chồng rồi quên
hết tất cả đấy!
Loáng thoáng nghe mọi người trầm trồ bộ đồ cưới đang mặc, mà nước mắt
tôi tuôn rơi, ôi những giọt nước mắt hạnh phúc!
Giây phút này thật lạ. Tôi như con chim non sắp xa bầy, vừa cảm giác
nhìn bầu trời phía trước đang rộng mở. Nhưng lại có cảm giác lo sợ, một
nỗi lo sợ mơ hồ…
- Nè hạnh phúc là phải cười chứ, không nên khóc nhe cô nương.
Câu nói của Loan làm tôi giật mình trở về với thực tại.
Loan vừa chặm nước mắt cho tôi vừa nói:
- Tụi mình là những đứa trẻ mồ côi, cho đến hôm nay chỉ có Loan và
Hồng là những người may mắn có được một đám cưới hẳn hoi! Loan chúc mừng
Hồng, sang năm nhớ cho mình ẵm một hoàng tử với nha!
Tiếng ồn ào bên ngoài cho thấy mọi người đang loay hoay chuẩn bị cho
giờ rước dâu. Nhìn những người bạn gái còn ở lại, tôi thầm cầu nguyện họ
cũng sẽ được khoác lên mình chiếc áo cưới như tôi.
Và trong tiếng lao xao, nhốn nháo của mọi người, chú rể xuất hiện,
tay ôm bó hoa. Sau anh, một đoàn người sang trọng bước xuống từ những
chiếc xe hơi bong loáng. Nhìn anh còn nổi bật hơn cả đám người sang
trọng kia, tôi lung túng.
Ôi, anh đang tiến vào khu rừng ấm áp để rước nàng Lọ Lem! Tôi toát cả
mồ hôi hột, tim đập như muốn nhảy ra ngoài. Loan cười, nói khẽ vào vai
tôi:
- Làm gì mà toát mồ hôi dữ vậy, khăn nè chặm đi, kẻo bay hết son
phấn.
Tôi vừa chặm mồ hôi vừa nghe mọi người xầm xì:
- Nhỏ Hồng coi vậy mà có phước, lấy chồng vừa lịch thiệp vừa đẹp trai
lại còn là đại gia nữa đó.
Những lời nói đó là niềm vinh hạnh cho một thân phận như tôi.
- Cầu trời cho con được sống mãi trong hạnh phúc bên cạnh người chồng
con yêu quí, con nguyện sẽ một lòng chung thủy cho đến cuối cuộc đời…
Đó là lời cầu nguyện đầu tiên khi tôi bước chân ra khỏi trại mồ côi
về nhà chồng.
Nhìn mọi người đều xúc động và vui mừng, tôi cảm thấy mình còn nợ nơi
đây một món nợ ân tình, mà cả đời này, kiếp này vẫn không sao trả hết!
Ngày thứ nhất.
Tim tôi bồi hồi khi bước qua ngưỡng cửa. Nghe được luồng gió ấm mang
hương thơm của cây cối trổ bông… Tôi đứng bên cửa sổ ngó ra vườn, nhìn
hàng phượng đỏ thắm đung đưa trước gió, nhắm mắt lại hòa mình vào không
gian của căn nhà mới…
Bước vào phòng khách, trên tường có hai trái tim *g trong hàng chữ đỏ
“Anh Tuấn – Thu Hồng. Trăm năm hạnh phúc”.
Bàn chân tôi bước nhẹ trên lớp thảm, tôi chạm tay vào những món đồ cổ
xinh xắn… Cảm giác mình đang lạc vào một lâu đài cổ kính.
Bước vào phòng ngủ tôi ngạc nhiên khi thấy rất nhiều *g đèn có hình
đôi uyên ương, treo lơ lửng trên đầu giường cùng những cây nến. Bên trái
căn phòng bài trí lộng lẫy với bức rèm voan trắng và cây đàn dương cầm.
Tôi lấy tay lướt nhẹ trên phím đàn, người cứ lâng lâng như đang hòa vào
từng nốt nhạc tình yêu…
Rồi đây sẽ không còn những ngày tháng cô đơn, buồn tủi. Tôi vẫn không
muốn trút bỏ chiếc áo cưới trên người, vì muốn giữ cảm giác này dài đến
vô tận!
Nhìn chiếc giường cưới mà lòng cứ nôn nao, vì nghĩ đến tối nay người
ngủ cạnh tôi không phải là Loan, tôi chợt thẹn thùng vặn những ngón tay
vào nhau…
Đúng lúc ấy cửa phòng bật mở, Tuấn bước vào làm tôi giật mình. Anh nở
nụ cười trên gương mặt đầy men rượu của buổi tiếp khách hôm nay:
Em thay áo nghỉ ngơi cho khỏe, em có mệt không?
Nhìn gương mặt điển trai đầy cá tính cùng đôi mắt đa tình của anh có
gì đó trong tôi đang nóng dần lên…
Tôi cứ len lén nhìn vào mắt anh, thầm cảm ơn Thượng Đế cho tôi có
được người chồng yêu quí! Ôi thiên đàng của tôi!
Anh đến tắt bớt đèn, rồi thắp một ngọn nến thơm:
- Sao, em có vừa ý với cây đàn này không? Anh đã mua nó từ Hồng Kông
mang về tặng em đấy. đáng lý để nó ngoài phòng khách nhưng anh muốn tạo
một khung cảnh riêng cho em, nên đem vào phòng ngủ, để mỗi sang thức dậy
được ngắm em, nhìn những ngón tay của em lướt trên từng phím đàn, mà
không cần phải bước ra phòng khách…
Tôi mỉm cười, ôm xiếc anh vào lòng, vì cách bài trí của anh trong căn
phòng này thật lạ đời, có mấy ai đặt đàn dương cầm trong phòng ngủ.
chắc đây là phong cách anh dành riêng cho tôi và nó rất đáng yêu đấy
chứ…
Anh đến gần ôm hôn và đặt vào tay tôi một bộ áo dài trắng:
- Bắt đầu từ hôm nay em sẽ là vợ yêu của anh rồi. Em nhìn đi, áo dài
trắng có thêu đóa hoa hồng, như hạnh phúc của em và anh, hoa hồng cũng
là tên của em đó, còn sắc trắng này tinh khuyết và chung thủy, không bao
giờ thay màu…
“Anh yêu em”
Câu nói ấy làm tôi thật hạnh phúc, quên cả việc tặng anh chiếc áo len
tôi đan từ trước đó…
Anh nhìn tôi với ánh mắt lơ đờ rồi ngã lăn ra giường ngủ… khi tôi
chưa nói được câu nào.
Ngày thứ hai.
Sáng sớm giật mình thức dậy, tôi vẫn còn lạ lẫm với không gian của
ngôi nhà mới. Đêm qua, tôi ngủ quên lúc nào không hay. Quay sang nhìn
anh vẫn còn ngủ, tôi kéo chăn đắp cho anh, trời đang nhuốm lạnh do cơn
mưa buổi sang. Tôi nhẹ nhàng bước xuống nhà, làm quen với căn bếp.
Tôi chuẩn bị bữa ăn sang của ngày đầu tiên cho chồng… Đang loay hoay
làm món, bỗng từ phía sau có vòng tay ấm áp ôm chặt tôi:
- Sao em không ngủ thêm một chút nữa cho khỏe?
- Em có làm gì đâu mà mệt. Hôm nay là ngày đầu tiên em làm nội trợ,
không biết có vừa miệng anh không?
- Vợ yêu chắc chắn là nấu món gì cũng ngon, em có cần anh phụ việc
không? Chứ một mình em làm buồn lắm.
Thấy vậy tôi đưa rổ rau cho anh làm, anh ngắt cọng dài, cọng ngắn làm
tôi mắc cười:
- Anh ơi! Rửa rau coi chừng sâu đó nghen.
- Em yên tâm, con sâu mà gặp anh sẽ tự lăn ra chết… Á có một con sâu
nè!
Anh đưa con sâu cho tôi, tôi hoảng hồn la lên. Tôi và anh rượt đuổi
trong nhà, tiếng cười vang dội của hai người làm tôi thấy thế gian thật
tuyệt vời khi có chồng bên cạnh…
Buổi tối cũng đến, anh đốt thật nhiều ngọn nến thơm trong phòng, đem
lại cho tôi cảm giác rất ấm cúng và lãng mạn…
Tôi nằm trên giường với bộ đồ ngủ mong manh. Tôi giả nhắm mắt lại…
Anh đến gần hôn nhẹ, lên má tôi, rồi lần đến môi, khiến tôi chìm trong
cảm giác phiêu linh, bồng bềnh…
- Em mặc them áo vào cho ấm.
Tôi ngỡ ngàng, mở mắt to nhìn anh. Anh nhìn tôi cười, đi ra góc bàn
lục lọi tìm kiếm gì đó. Thêm một lúc, anh biến mất ở nhà sau.
Chờ hoài, sốt ruột, tôi đành bước xuống giường tìm anh.
Tôi thấy anh đang ngồi co ro trong một góc tối, không biết anh đang
làm gì? Tôi đặt tay lên vai anh.
Anh giật mình, ngước nhìn tôi với ánh mắt hoảng hốt rồi ấp úng:
- Em …a… bà hoàng của anh có từng nghe chuyện “Nghìn lẻ một đêm”
chưa?
Tôi thấy hơi lảng với câu hỏi của anh trong lúc này, nhưng không muốn
anh cụt hứng, nên mỉm cười.
Anh đưa tôi vào phòng, leo lên giường ôm tôi rồi bắt đầu kể chuyện.
Được một lúc anh ngủ thiếp đi. Tôi hụt hẫng nhìn anh, với nhiều dấu hỏi
trong đầu, rồi lặng lẽ đắp chăn cho anh ngủ!
Nhìn anh ngủ một lúc, tôi cũng nhắm mắt lại, nhưng vẫn bồn chồn đến
gần sáng, vì nghĩ đến món quà quí nhất của đời con gái tôi dành tặng
anh.Tôi sẽ không nói ra vì muốn anh tự khám phá điều đó… Nó cũng đồng
nghĩa với chữ “còn trinh”.
Đêm thứ ba.
Tôi lướt nhẹ những ngón tay trên phím đàn, đánh thức anh dậy bằng một
bản nhạc của ngày thứ hai đầu tuần … Anh nghiêng người nhìn tôi, nở nụ
cười. Că5p mắt và nụ cười anh làm hồn tôi chìm sâu them vào từng nốt
nhạc … Anh đến ôm tôi vào lòng, rồi hôn lên môi:
- Em hãy đánh thức anh với những phím đàn này vào mỗi buổi sang nghe
em yêu! Anh rất thích nghe và ngắm em những buổi sang sớm chơi đàn như
vậy, cô giá dương cầm của anh …
Ôi tôi yêu tất cả những gì trong anh!
Nhìn anh soi gương, đang chỉnh lại chiếc cà vạt đeo trên cổ, vuốt mái
tóc trên vầng trán cao, tôi khoác vào anh chiếc áo vét đen cho buổi họp
đầu tuần. Anh lúc này thật bảnh bao và quyến rũ làm sao, còn tôi đang
chuẩn bị cho giờ lên lớp của mình …
Hôm nay tôi thấy sao thời gian trôi qua thật lâu, nhìn kim đồng hồ
nhích dần mà cứ mong về nhà thật sớm …
Muốn tạo bất ngờ cho tối hôm nay, tôi cột thật nhiều cành hoa hồng
lại, treo lơ lửng trong phòng, giăng những tấm vải lụa phất phơ, rồi bật
một ít nhạc slow để tạo không gian lãng mạn. Tôi nhìn quanh, ngắm nghía
rồi tự mỉm cười, nhìn chiếc áo dài trắng treo lơ lửng trên tường, khoác
nó lên người, ngồi chờ anh …
Từ ngoài bước vào, thấy tôi, anh nhìn không chớp mắt. Tôi hơi e thẹn,
anh đến gần, vuốt mái tóc tôi …
- Em là người phụ nữ hấp dẫn nhất trên đời này!
Câu nói của anh làm tôi ngập tràn hạnh phúc, tôi thở phào nhẹ người.
Chợt những khuy nút áo dài tự bung ra, như mời gọi … hai đứa nhìn nhau
với đôi mắt đầy lửa tình, khao khát …
Anh cứ nhìn đăm đăm vào khe áo đó … như không cưỡng lại được, tôi cắn
nhẹ đôi môi, mắt khép hờ chờ đợi.
Hơi thở anh như đang tiến gần tôi, ánh mắt đa tình làm tôi ngây ngất.
Anh như lượn lờ giữa những khu vườn yên tĩnh bằng một luồng gió, cuốn
đi tà áo dài tôi đang bận trên người…
Tôi khúm núm, e dè với sự trần trụi và nhắm mắt lại chuẩn bị những
điều người ta cho là khoái lạc của tình yêu. Rồi anh như một con ong vờn
trên cánh hoa hút mật, mật ngọt của nhụy hoa đang ươn ướt. Tôi như bị
thôi miên bởi khúc dạo đầu, cơ thể đang tan chảy theo điệu vờn của anh…
Những giọt mật đầu tiên đã tươm ra hai bên cánh hoa, anh như con ốc
nhơn nhớt bám lấy đôi gò bồng đảo. Anh bắt đầu dồn dập nhanh hơn qua
từng hơi thở. Còn tôi như bị đê mê đờ đẫn bởi con ốc sên lướt qua từng
thớ thịt. Tôi ưỡn người sẵn sang tư thế để đón chào cho dù nó là khoái
cảm hay đau đớn …
Lửa tình đang dâng đầy bỗng nhiên anh vụt tắt, người anh như mềm nhũn
ra, anh cố leo lên để lấy đà, nhưng anh đã không làm được!
Đêm đó, tôi nhìn trong mắt anh có nhiều điều kỳ lạ, lúc thì cao trào
ham muốn như ngọn lửa đốt cháy tôi, rồi sau đó lại e dè muốn né tránh
điều gì. Tôi bước xuống giường, đốt them nhiều nến thơm. Anh nhìn thấy
nhiều ngọn nến sang càng tỏ vẻ không thích. Anh lại lảng tránh ánh mắt
của tôi.
Giống như vở kịch câm đang xảy ra trong đêm động phòng vậy! Phải nói
sao đây khi người mở lời trước phải là anh chứ, sao anh không cho tôi
biệt điều gì đang xảy ra?
Từng ngày trôi qua … Một tháng … Rồi đến ba tháng … Anh vẫn bằng
những nụ hôn …
Anh luôn luôn treo chiếc áo dài trắng cạnh giường ngủ.
Sau cuộc mây mưa không thành, anh thích tôi khoác chiếc áo dài trắng
trên người mà ngủ, bên trong không cần phải mặc đồ lót …
Tôi không hiểu tại sao anh lại làm vậy, mỗi khi khoác áo vào anh chỉ
nói với tôi:
- Anh thích ngắm em mặc như vậy!
Tôi im lặng và anh tiếp:
- Em có thất vọng với cuộc hôn nhân giữa anh và em không?
- Sao anh hỏi vậy?
- Anh chỉ sợ …
Tôi lấy tay bịt miệng anh lại, vì tôi biết anh muốn nói gì, và tôi
hiểu anh nghĩ gì! Tôi không oán chồng, chỉ mong anh cùng tôi tận hưởng
những ngày dài hạnh phúc!
Tuy vậy mỗi khi gần anh tôi rất mong điều đó sẽ xảy ra, nếu được vậy
thì còn gì bằng, nghĩ đến đó tôi lại nhìn anh, càng thấy torng người
nóng rực bởi vẻ mặt điển trai và cặp mắt quyến rũ đầy lửa tình ấy.
Đêm đến, tôi nằm bên cạnh anh, nhìn anh ngủ và nói thầm trong đầu.
“Anh hãy thức dậy đi, hãy cho em biết mùi đàn ông là gì, cho em nhìn
thấy được báu vật của anh ngóc đầu chào em đầy kieu hãnh”.
Tâm ý đó cũng không đi đến đâu. Đêm này qua ngày nọ sự thèm khát cứ
tiếp tục giày vò tôi…
Trời bắt đầu lạnh nhiều hơn, anh đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài:
- Ước gì nơi đây có tuyết, anh nguyện sẽ làm bếp lửa sưởi ấm cho em!
Anh sẽ dắt em đến một nơi thật nhiều tuyết em có thích không?
Lúc đó tôi không nói gì, chỉ biết siết chặt anh vào lòng mà hạnh phúc
dâng trào. Tôi vẫn mang tâm niệm sẽ chờ anh, tôi tin sẽ có ngày anh làm
được điều đó.
Mỗi ngày tôi nấu nhiều món anh, bồi dưỡng cho anh khi đi làm về.
Anh luôn nở nụ cười trên môi với những lời khen.
- Vợ yêu nấu ăn ngon quá…
Những câu nói ấy làm tôi mát cả lòng. Ngoài trời đang mưa to, anh
loay hoay dưới bếp. Anh đang bí mật làm món gì đó, không cho tôi biết,
vì anh muốn tạo sự bất ngờ.
Còn tôi đang làm nước ép dưa hấu, ép xong đổ vào ly, đi được vài
bước, bị trượt ch6an té lăn cù quèo, anh hoảng hốt chạy đến đỡ tôi lên.
- Em có sao không?
- Em không sao.
Tôi vừa nói đến đó, anh đã cười lăn ra sàn nhà.
- Ôi, em giống con ma quá… ha..ha..ha..
Toàn bộ nước ép dưa hấu đổ hết vào mặt và người tôi. Vậy mà anh ấy
cười! Lúc đó tôi giận ra cửa sổ đứng.
Biết tôi đang bực mình, anh chạy lấy khăn lau, tôi không thèm ngó,
anh ghì chặt tôi vào lòng, rồi liếm lên má tôi.
- Ngọt quá vợ yêu ơi, bộ giận anh hả?
Anh ôm chặt tôi, nhìn ra cửa sổ:
- Anh rất thích trời mưa như thế này vào mỗi buổi sáng sớm, để ở nhà
đắp chăn ôm em mà ngủ.
Tôi giả vờ như không nghe, mặc dù trong lòng r6át vui vì những lời
anh nói. Thấy vậy anh liền “chọt lét” tôi, làm tôi tức cười bỏ chạy, anh
rượt theo tôi. Tiếng cười vang dội khắp nhà. Ôi! Thật tuyệt vời, đây là
mái ấm của tôi!
Anh nói khẽ vào tai tôi.
- Mình chơi một trò chơi nhé em yêu.
Tôi cười khúc khích:
- Anh muốn chơi trò gì đây?
Anh kéo tôi vào phòng, bật nhạc lên. Rồi anh tắt hết đèn trong phòng,
ấn tôi xuống giường. Sau đó tiếp tục lấy tay chọt vào nách tôi, làm tôi
mắc cười mà nhột đến mức la lên.
“Em chịu thua anh rồi, tha cho em đi, em nhột quá”!
Hai đứa ôm xiết nhau đùa giỡn trên giường trong bóng tối. Thú vị
thật! Tôi thầm mong điều đó sẽ xảy ra trong lúc này.
Suy nghĩ của tôi vẻ như sắp thành sự thật. Trong bóng tối anh lấy tay
vuốt ve, sờ nắn vào ngực tôi, môi và lưỡi cạ vào cổ tôi. Rồi đến lỗ
tai, anh thì thào:
- Em biết không, em là người phụ nữ mà anh yêu quí nhất trên đời! Anh
không muốn rời xa em… Anh cô đơn lắm em ạ! Đã nhiều phụ nữ rời xa anh…
Anh xin em! Hãy cho anh thời gian… đừng bỏ anh em nhé!
Nói đến đó anh nấc nghẹn muốn khóc! Còn tôi như từ trên trời rơi
xuống khi nghe những lời anh nói…
Sau buổi tối đáng nhớ ấy, anh bị cảm và đau đầu. Tôi phải tạm thời
nghỉ dạy để chăm sóc anh. Anh rất vui khi có tôi bên cạnh. Nhìn anh như
một con mèo ngoan, đáng yêu vô cùng… Một thời gian sau, tôi chỉ còn chơi
đàn ở nhà, không đến trường dạy nữa…
Loan đến thăm tôi. Bước vào nhà cô ấy cứ khen mãi:
- Ôi nhà sang trọng và đẹp thật, ở lại đây hoài vẫn không thấy chán!
Loan hỏi thăm về công việc của tôi:
- Sao cả tháng nay mình không thấy Hồng đi dạy nữa?
- Ừ dạo này anh Tuấn không được khỏe cho lắm nên Hồng muốn xin nghỉ
một thời gian để lo cho anh ấy.
Loan trố mắt nhìn tôi, hỏi tiếp:
- Ủa chồng Hồng bị bệnh gì vậy?
Tôi ngập ngừng trước câu hỏi của Loan. Rồi đánh trống lảng sang
chuyện khác, hỏi thăm chị, em trong trại mồ côi… Rồi đến chuyện chồng
con của Loan. Loan kể tôi nghe đủ thứ, khoe với tôi về chuyện vợ chồng
của mình… Mỗi ngày ít nhất một lần, chẳng thấm vào đâu. Sẵn chuyện, Loan
quay sang hỏi tôi về việc ân ái với chồng, tôi như bị một gáo nước lạnh
tạt vào mặt. Không muốn cho bạn mình biết chuyện. Nhìn Loan sắc mặt
hồng hào, tươi trẻ hơn trước đây, như bông hoa nở rộ, tràn đầy sinh lực,
tôi cuối mặt, giấu nỗi lòng.
1
- Hồng thì cũng thường thôi, vì sợ kiệt sức lắm … hihi… – Nói đến đó
hai đứa cùng bật cười.
Tuấn lúc đó vừa về thấy hai người vui vẻ, anh muốn mời Loan ở lại ăn
cơm chiều với gia đình, nhưng Loan từ chối và hẹn dịp khác, hai vợ chồng
tôi đưa Loan ra cửa. Anh nói với Loan:
- Khi nào rảnh nhớ qua đây chơi với Hồng nghe! À, vợ chồng anh đã
chuẩn bị nhiều món quà đến thăm cô, chú… trong trại mồ côi. Ngày mai
Loan có muốn đi cùng không?
- Ngày mai Loan về thăm gia đình chồng rồi.
Nói đến đó, Loan cười, nói khẽ vào tai tôi:
- Có chồng như vậy hạnh phúc quá còn gì.
Loan ra về trong tâm trạng rất vui, còn tôi càng thấy chạnh lòng hơn
với những câu nói của bạn.
Tôi đã trăn trở nhiều đêm và bị ám ảnh bởi người phụ nữ đáng thương
đó, bi kịch và hình ảnh ấy xâm chiếm tôi suốt bao năm qua. Nhiều khi tôi
rơi nước mắt nghĩ đến sự thật, giả trong cuộc sống…
Cho bà con đọc thỏa trí tòa mò nhé, xong rùi thì.. ói dở tệ \m/
Có đêm tôi thức trắng, viết về số phận, những đau đớn của tình yêu.
Sau sự thiếu thốn, mất mát, họ trở thành một dạng người khao khát hưởng
sự khoái lạc bản năng và tự biến mình trở thành nô lệ cho , lạc lối
trong cuộc sống, nối theo sự cùng quẫn của lý trí, và bi kịch trút lên
cuộc đời họ!
Tôi muốn viết về những bản năng nhục thể của con người, mặt phải và
mặt trái của … Tôi muốn viết trên khía cạnh giá trị mãnh liệt, trân
trọng tình yêu khi có . Nhờ mà thế giới con người tồn tại cho đến hôm
nay, làm con người tươi tốt, thăng hoa trong cuộc sống… Nhưng cũng làm
cho con người khổ đau, cùng quẫn…
Lòng ham muốn nhục dục, đánh thức lòng ham muốn sở hữu… Tôi cần có
một tình yêu cao đẹp, biết sống vì nhau… vượt trên cả những gì người ta
cho là …
Chương I
Tôi sẽ là cô dâu đẹp nhất trên đời… Nghĩ đến đó tim cứ bồi hồi, nôn
nao, không biết những gì chờ đợi mình khi về làm dâu nhà ấy? Tôi yêu tất
cả những gì có trong Tuấn, nhớ giọng nói trầm ấm, gương mặt đầy ngạo
nghễ nhìn xuống cuộc đời của anh. Anh có cặp mắt quyến rũ như ngọn lửa
ngầm, đôi mắt quyến rũ ấy đang lướt nhìn khắp thâm thể tôi, như những
dòng nham thạch tan chảy nung nóng ngọn lửa tình. Anh thích đôi bàn tay
và cả những ngón tay của tôi nữa. Anh thường mút từng ngón tay, rồi anh
nắm chặt ngón tay tôi lại, tôi rùng mình, người đờ đi. Tôi cúi mặt
ngượng ngùng, cảm giác bộ ngực trong lớp áo mình đang mặc săn lại và
vươn thẳng, như muốn bật tung ra ngoài vậy, anh lấy tay sờ nhẹ nâng niu…
Chỉ cần anh tấn công thêm một chút nữa thôi, tôi sợ mình không cưỡng
nỗi sự đê mê quyến rũ đó.
Cho dù đó là những cảm giác lạ, nhưng tôi và anh cố nến những háo
hức, những rạo rực, quyết dành trọn vẹn bản giao hưởng vĩ đại mà Thượng
Đế ban tặng loài người cho đêm tân hôn.
Rồi ngày tuyệt vời ấy cũng đã đến, đến với một đứa con gái sống trong
trại mồ côi như tôi!
Nhìn mọi người nhốn nháo chờ đón đằng trai, và tất cả hình ảnh thân
thuộc xung quanh đây, tôi lưu luyến không cầm được lòng!
Ôi! Tôi cảm thấy sao hạnh phúc đến với tôi ngọt ngào tới vậy!
Cô bại gái thân thiết thu xếp hành trang cho tôi về nhà chồng, dặn dò
đủ thứ:
- Về bên chồng phải tự biết lo sức khỏe cho mình, phải thường xuyên
điện thoại cho Loan và mọi người nghe Hồng, đừng nói có chồng rồi quên
hết tất cả đấy!
Loáng thoáng nghe mọi người trầm trồ bộ đồ cưới đang mặc, mà nước mắt
tôi tuôn rơi, ôi những giọt nước mắt hạnh phúc!
Giây phút này thật lạ. Tôi như con chim non sắp xa bầy, vừa cảm giác
nhìn bầu trời phía trước đang rộng mở. Nhưng lại có cảm giác lo sợ, một
nỗi lo sợ mơ hồ…
- Nè hạnh phúc là phải cười chứ, không nên khóc nhe cô nương.
Câu nói của Loan làm tôi giật mình trở về với thực tại.
Loan vừa chặm nước mắt cho tôi vừa nói:
- Tụi mình là những đứa trẻ mồ côi, cho đến hôm nay chỉ có Loan và
Hồng là những người may mắn có được một đám cưới hẳn hoi! Loan chúc mừng
Hồng, sang năm nhớ cho mình ẵm một hoàng tử với nha!
Tiếng ồn ào bên ngoài cho thấy mọi người đang loay hoay chuẩn bị cho
giờ rước dâu. Nhìn những người bạn gái còn ở lại, tôi thầm cầu nguyện họ
cũng sẽ được khoác lên mình chiếc áo cưới như tôi.
Và trong tiếng lao xao, nhốn nháo của mọi người, chú rể xuất hiện,
tay ôm bó hoa. Sau anh, một đoàn người sang trọng bước xuống từ những
chiếc xe hơi bong loáng. Nhìn anh còn nổi bật hơn cả đám người sang
trọng kia, tôi lung túng.
Ôi, anh đang tiến vào khu rừng ấm áp để rước nàng Lọ Lem! Tôi toát cả
mồ hôi hột, tim đập như muốn nhảy ra ngoài. Loan cười, nói khẽ vào vai
tôi:
- Làm gì mà toát mồ hôi dữ vậy, khăn nè chặm đi, kẻo bay hết son
phấn.
Tôi vừa chặm mồ hôi vừa nghe mọi người xầm xì:
- Nhỏ Hồng coi vậy mà có phước, lấy chồng vừa lịch thiệp vừa đẹp trai
lại còn là đại gia nữa đó.
Những lời nói đó là niềm vinh hạnh cho một thân phận như tôi.
- Cầu trời cho con được sống mãi trong hạnh phúc bên cạnh người chồng
con yêu quí, con nguyện sẽ một lòng chung thủy cho đến cuối cuộc đời…
Đó là lời cầu nguyện đầu tiên khi tôi bước chân ra khỏi trại mồ côi
về nhà chồng.
Nhìn mọi người đều xúc động và vui mừng, tôi cảm thấy mình còn nợ nơi
đây một món nợ ân tình, mà cả đời này, kiếp này vẫn không sao trả hết!
Ngày thứ nhất.
Tim tôi bồi hồi khi bước qua ngưỡng cửa. Nghe được luồng gió ấm mang
hương thơm của cây cối trổ bông… Tôi đứng bên cửa sổ ngó ra vườn, nhìn
hàng phượng đỏ thắm đung đưa trước gió, nhắm mắt lại hòa mình vào không
gian của căn nhà mới…
Bước vào phòng khách, trên tường có hai trái tim *g trong hàng chữ đỏ
“Anh Tuấn – Thu Hồng. Trăm năm hạnh phúc”.
Bàn chân tôi bước nhẹ trên lớp thảm, tôi chạm tay vào những món đồ cổ
xinh xắn… Cảm giác mình đang lạc vào một lâu đài cổ kính.
Bước vào phòng ngủ tôi ngạc nhiên khi thấy rất nhiều *g đèn có hình
đôi uyên ương, treo lơ lửng trên đầu giường cùng những cây nến. Bên trái
căn phòng bài trí lộng lẫy với bức rèm voan trắng và cây đàn dương cầm.
Tôi lấy tay lướt nhẹ trên phím đàn, người cứ lâng lâng như đang hòa vào
từng nốt nhạc tình yêu…
Rồi đây sẽ không còn những ngày tháng cô đơn, buồn tủi. Tôi vẫn không
muốn trút bỏ chiếc áo cưới trên người, vì muốn giữ cảm giác này dài đến
vô tận!
Nhìn chiếc giường cưới mà lòng cứ nôn nao, vì nghĩ đến tối nay người
ngủ cạnh tôi không phải là Loan, tôi chợt thẹn thùng vặn những ngón tay
vào nhau…
Đúng lúc ấy cửa phòng bật mở, Tuấn bước vào làm tôi giật mình. Anh nở
nụ cười trên gương mặt đầy men rượu của buổi tiếp khách hôm nay:
Em thay áo nghỉ ngơi cho khỏe, em có mệt không?
Nhìn gương mặt điển trai đầy cá tính cùng đôi mắt đa tình của anh có
gì đó trong tôi đang nóng dần lên…
Tôi cứ len lén nhìn vào mắt anh, thầm cảm ơn Thượng Đế cho tôi có
được người chồng yêu quí! Ôi thiên đàng của tôi!
Anh đến tắt bớt đèn, rồi thắp một ngọn nến thơm:
- Sao, em có vừa ý với cây đàn này không? Anh đã mua nó từ Hồng Kông
mang về tặng em đấy. đáng lý để nó ngoài phòng khách nhưng anh muốn tạo
một khung cảnh riêng cho em, nên đem vào phòng ngủ, để mỗi sang thức dậy
được ngắm em, nhìn những ngón tay của em lướt trên từng phím đàn, mà
không cần phải bước ra phòng khách…
Tôi mỉm cười, ôm xiếc anh vào lòng, vì cách bài trí của anh trong căn
phòng này thật lạ đời, có mấy ai đặt đàn dương cầm trong phòng ngủ.
chắc đây là phong cách anh dành riêng cho tôi và nó rất đáng yêu đấy
chứ…
Anh đến gần ôm hôn và đặt vào tay tôi một bộ áo dài trắng:
- Bắt đầu từ hôm nay em sẽ là vợ yêu của anh rồi. Em nhìn đi, áo dài
trắng có thêu đóa hoa hồng, như hạnh phúc của em và anh, hoa hồng cũng
là tên của em đó, còn sắc trắng này tinh khuyết và chung thủy, không bao
giờ thay màu…
“Anh yêu em”
Câu nói ấy làm tôi thật hạnh phúc, quên cả việc tặng anh chiếc áo len
tôi đan từ trước đó…
Anh nhìn tôi với ánh mắt lơ đờ rồi ngã lăn ra giường ngủ… khi tôi
chưa nói được câu nào.
Ngày thứ hai.
Sáng sớm giật mình thức dậy, tôi vẫn còn lạ lẫm với không gian của
ngôi nhà mới. Đêm qua, tôi ngủ quên lúc nào không hay. Quay sang nhìn
anh vẫn còn ngủ, tôi kéo chăn đắp cho anh, trời đang nhuốm lạnh do cơn
mưa buổi sang. Tôi nhẹ nhàng bước xuống nhà, làm quen với căn bếp.
Tôi chuẩn bị bữa ăn sang của ngày đầu tiên cho chồng… Đang loay hoay
làm món, bỗng từ phía sau có vòng tay ấm áp ôm chặt tôi:
- Sao em không ngủ thêm một chút nữa cho khỏe?
- Em có làm gì đâu mà mệt. Hôm nay là ngày đầu tiên em làm nội trợ,
không biết có vừa miệng anh không?
- Vợ yêu chắc chắn là nấu món gì cũng ngon, em có cần anh phụ việc
không? Chứ một mình em làm buồn lắm.
Thấy vậy tôi đưa rổ rau cho anh làm, anh ngắt cọng dài, cọng ngắn làm
tôi mắc cười:
- Anh ơi! Rửa rau coi chừng sâu đó nghen.
- Em yên tâm, con sâu mà gặp anh sẽ tự lăn ra chết… Á có một con sâu
nè!
Anh đưa con sâu cho tôi, tôi hoảng hồn la lên. Tôi và anh rượt đuổi
trong nhà, tiếng cười vang dội của hai người làm tôi thấy thế gian thật
tuyệt vời khi có chồng bên cạnh…
Buổi tối cũng đến, anh đốt thật nhiều ngọn nến thơm trong phòng, đem
lại cho tôi cảm giác rất ấm cúng và lãng mạn…
Tôi nằm trên giường với bộ đồ ngủ mong manh. Tôi giả nhắm mắt lại…
Anh đến gần hôn nhẹ, lên má tôi, rồi lần đến môi, khiến tôi chìm trong
cảm giác phiêu linh, bồng bềnh…
- Em mặc them áo vào cho ấm.
Tôi ngỡ ngàng, mở mắt to nhìn anh. Anh nhìn tôi cười, đi ra góc bàn
lục lọi tìm kiếm gì đó. Thêm một lúc, anh biến mất ở nhà sau.
Chờ hoài, sốt ruột, tôi đành bước xuống giường tìm anh.
Tôi thấy anh đang ngồi co ro trong một góc tối, không biết anh đang
làm gì? Tôi đặt tay lên vai anh.
Anh giật mình, ngước nhìn tôi với ánh mắt hoảng hốt rồi ấp úng:
- Em …a… bà hoàng của anh có từng nghe chuyện “Nghìn lẻ một đêm”
chưa?
Tôi thấy hơi lảng với câu hỏi của anh trong lúc này, nhưng không muốn
anh cụt hứng, nên mỉm cười.
Anh đưa tôi vào phòng, leo lên giường ôm tôi rồi bắt đầu kể chuyện.
Được một lúc anh ngủ thiếp đi. Tôi hụt hẫng nhìn anh, với nhiều dấu hỏi
trong đầu, rồi lặng lẽ đắp chăn cho anh ngủ!
Nhìn anh ngủ một lúc, tôi cũng nhắm mắt lại, nhưng vẫn bồn chồn đến
gần sáng, vì nghĩ đến món quà quí nhất của đời con gái tôi dành tặng
anh.Tôi sẽ không nói ra vì muốn anh tự khám phá điều đó… Nó cũng đồng
nghĩa với chữ “còn trinh”.
Đêm thứ ba.
Tôi lướt nhẹ những ngón tay trên phím đàn, đánh thức anh dậy bằng một
bản nhạc của ngày thứ hai đầu tuần … Anh nghiêng người nhìn tôi, nở nụ
cười. Că5p mắt và nụ cười anh làm hồn tôi chìm sâu them vào từng nốt
nhạc … Anh đến ôm tôi vào lòng, rồi hôn lên môi:
- Em hãy đánh thức anh với những phím đàn này vào mỗi buổi sang nghe
em yêu! Anh rất thích nghe và ngắm em những buổi sang sớm chơi đàn như
vậy, cô giá dương cầm của anh …
Ôi tôi yêu tất cả những gì trong anh!
Nhìn anh soi gương, đang chỉnh lại chiếc cà vạt đeo trên cổ, vuốt mái
tóc trên vầng trán cao, tôi khoác vào anh chiếc áo vét đen cho buổi họp
đầu tuần. Anh lúc này thật bảnh bao và quyến rũ làm sao, còn tôi đang
chuẩn bị cho giờ lên lớp của mình …
Hôm nay tôi thấy sao thời gian trôi qua thật lâu, nhìn kim đồng hồ
nhích dần mà cứ mong về nhà thật sớm …
Muốn tạo bất ngờ cho tối hôm nay, tôi cột thật nhiều cành hoa hồng
lại, treo lơ lửng trong phòng, giăng những tấm vải lụa phất phơ, rồi bật
một ít nhạc slow để tạo không gian lãng mạn. Tôi nhìn quanh, ngắm nghía
rồi tự mỉm cười, nhìn chiếc áo dài trắng treo lơ lửng trên tường, khoác
nó lên người, ngồi chờ anh …
Từ ngoài bước vào, thấy tôi, anh nhìn không chớp mắt. Tôi hơi e thẹn,
anh đến gần, vuốt mái tóc tôi …
- Em là người phụ nữ hấp dẫn nhất trên đời này!
Câu nói của anh làm tôi ngập tràn hạnh phúc, tôi thở phào nhẹ người.
Chợt những khuy nút áo dài tự bung ra, như mời gọi … hai đứa nhìn nhau
với đôi mắt đầy lửa tình, khao khát …
Anh cứ nhìn đăm đăm vào khe áo đó … như không cưỡng lại được, tôi cắn
nhẹ đôi môi, mắt khép hờ chờ đợi.
Hơi thở anh như đang tiến gần tôi, ánh mắt đa tình làm tôi ngây ngất.
Anh như lượn lờ giữa những khu vườn yên tĩnh bằng một luồng gió, cuốn
đi tà áo dài tôi đang bận trên người…
Tôi khúm núm, e dè với sự trần trụi và nhắm mắt lại chuẩn bị những
điều người ta cho là khoái lạc của tình yêu. Rồi anh như một con ong vờn
trên cánh hoa hút mật, mật ngọt của nhụy hoa đang ươn ướt. Tôi như bị
thôi miên bởi khúc dạo đầu, cơ thể đang tan chảy theo điệu vờn của anh…
Những giọt mật đầu tiên đã tươm ra hai bên cánh hoa, anh như con ốc
nhơn nhớt bám lấy đôi gò bồng đảo. Anh bắt đầu dồn dập nhanh hơn qua
từng hơi thở. Còn tôi như bị đê mê đờ đẫn bởi con ốc sên lướt qua từng
thớ thịt. Tôi ưỡn người sẵn sang tư thế để đón chào cho dù nó là khoái
cảm hay đau đớn …
Lửa tình đang dâng đầy bỗng nhiên anh vụt tắt, người anh như mềm nhũn
ra, anh cố leo lên để lấy đà, nhưng anh đã không làm được!
Đêm đó, tôi nhìn trong mắt anh có nhiều điều kỳ lạ, lúc thì cao trào
ham muốn như ngọn lửa đốt cháy tôi, rồi sau đó lại e dè muốn né tránh
điều gì. Tôi bước xuống giường, đốt them nhiều nến thơm. Anh nhìn thấy
nhiều ngọn nến sang càng tỏ vẻ không thích. Anh lại lảng tránh ánh mắt
của tôi.
Giống như vở kịch câm đang xảy ra trong đêm động phòng vậy! Phải nói
sao đây khi người mở lời trước phải là anh chứ, sao anh không cho tôi
biệt điều gì đang xảy ra?
Từng ngày trôi qua … Một tháng … Rồi đến ba tháng … Anh vẫn bằng
những nụ hôn …
Anh luôn luôn treo chiếc áo dài trắng cạnh giường ngủ.
Sau cuộc mây mưa không thành, anh thích tôi khoác chiếc áo dài trắng
trên người mà ngủ, bên trong không cần phải mặc đồ lót …
Tôi không hiểu tại sao anh lại làm vậy, mỗi khi khoác áo vào anh chỉ
nói với tôi:
- Anh thích ngắm em mặc như vậy!
Tôi im lặng và anh tiếp:
- Em có thất vọng với cuộc hôn nhân giữa anh và em không?
- Sao anh hỏi vậy?
- Anh chỉ sợ …
Tôi lấy tay bịt miệng anh lại, vì tôi biết anh muốn nói gì, và tôi
hiểu anh nghĩ gì! Tôi không oán chồng, chỉ mong anh cùng tôi tận hưởng
những ngày dài hạnh phúc!
Tuy vậy mỗi khi gần anh tôi rất mong điều đó sẽ xảy ra, nếu được vậy
thì còn gì bằng, nghĩ đến đó tôi lại nhìn anh, càng thấy torng người
nóng rực bởi vẻ mặt điển trai và cặp mắt quyến rũ đầy lửa tình ấy.
Đêm đến, tôi nằm bên cạnh anh, nhìn anh ngủ và nói thầm trong đầu.
“Anh hãy thức dậy đi, hãy cho em biết mùi đàn ông là gì, cho em nhìn
thấy được báu vật của anh ngóc đầu chào em đầy kieu hãnh”.
Tâm ý đó cũng không đi đến đâu. Đêm này qua ngày nọ sự thèm khát cứ
tiếp tục giày vò tôi…
Trời bắt đầu lạnh nhiều hơn, anh đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài:
- Ước gì nơi đây có tuyết, anh nguyện sẽ làm bếp lửa sưởi ấm cho em!
Anh sẽ dắt em đến một nơi thật nhiều tuyết em có thích không?
Lúc đó tôi không nói gì, chỉ biết siết chặt anh vào lòng mà hạnh phúc
dâng trào. Tôi vẫn mang tâm niệm sẽ chờ anh, tôi tin sẽ có ngày anh làm
được điều đó.
Mỗi ngày tôi nấu nhiều món anh, bồi dưỡng cho anh khi đi làm về.
Anh luôn nở nụ cười trên môi với những lời khen.
- Vợ yêu nấu ăn ngon quá…
Những câu nói ấy làm tôi mát cả lòng. Ngoài trời đang mưa to, anh
loay hoay dưới bếp. Anh đang bí mật làm món gì đó, không cho tôi biết,
vì anh muốn tạo sự bất ngờ.
Còn tôi đang làm nước ép dưa hấu, ép xong đổ vào ly, đi được vài
bước, bị trượt ch6an té lăn cù quèo, anh hoảng hốt chạy đến đỡ tôi lên.
- Em có sao không?
- Em không sao.
Tôi vừa nói đến đó, anh đã cười lăn ra sàn nhà.
- Ôi, em giống con ma quá… ha..ha..ha..
Toàn bộ nước ép dưa hấu đổ hết vào mặt và người tôi. Vậy mà anh ấy
cười! Lúc đó tôi giận ra cửa sổ đứng.
Biết tôi đang bực mình, anh chạy lấy khăn lau, tôi không thèm ngó,
anh ghì chặt tôi vào lòng, rồi liếm lên má tôi.
- Ngọt quá vợ yêu ơi, bộ giận anh hả?
Anh ôm chặt tôi, nhìn ra cửa sổ:
- Anh rất thích trời mưa như thế này vào mỗi buổi sáng sớm, để ở nhà
đắp chăn ôm em mà ngủ.
Tôi giả vờ như không nghe, mặc dù trong lòng r6át vui vì những lời
anh nói. Thấy vậy anh liền “chọt lét” tôi, làm tôi tức cười bỏ chạy, anh
rượt theo tôi. Tiếng cười vang dội khắp nhà. Ôi! Thật tuyệt vời, đây là
mái ấm của tôi!
Anh nói khẽ vào tai tôi.
- Mình chơi một trò chơi nhé em yêu.
Tôi cười khúc khích:
- Anh muốn chơi trò gì đây?
Anh kéo tôi vào phòng, bật nhạc lên. Rồi anh tắt hết đèn trong phòng,
ấn tôi xuống giường. Sau đó tiếp tục lấy tay chọt vào nách tôi, làm tôi
mắc cười mà nhột đến mức la lên.
“Em chịu thua anh rồi, tha cho em đi, em nhột quá”!
Hai đứa ôm xiết nhau đùa giỡn trên giường trong bóng tối. Thú vị
thật! Tôi thầm mong điều đó sẽ xảy ra trong lúc này.
Suy nghĩ của tôi vẻ như sắp thành sự thật. Trong bóng tối anh lấy tay
vuốt ve, sờ nắn vào ngực tôi, môi và lưỡi cạ vào cổ tôi. Rồi đến lỗ
tai, anh thì thào:
- Em biết không, em là người phụ nữ mà anh yêu quí nhất trên đời! Anh
không muốn rời xa em… Anh cô đơn lắm em ạ! Đã nhiều phụ nữ rời xa anh…
Anh xin em! Hãy cho anh thời gian… đừng bỏ anh em nhé!
Nói đến đó anh nấc nghẹn muốn khóc! Còn tôi như từ trên trời rơi
xuống khi nghe những lời anh nói…
Sau buổi tối đáng nhớ ấy, anh bị cảm và đau đầu. Tôi phải tạm thời
nghỉ dạy để chăm sóc anh. Anh rất vui khi có tôi bên cạnh. Nhìn anh như
một con mèo ngoan, đáng yêu vô cùng… Một thời gian sau, tôi chỉ còn chơi
đàn ở nhà, không đến trường dạy nữa…
Loan đến thăm tôi. Bước vào nhà cô ấy cứ khen mãi:
- Ôi nhà sang trọng và đẹp thật, ở lại đây hoài vẫn không thấy chán!
Loan hỏi thăm về công việc của tôi:
- Sao cả tháng nay mình không thấy Hồng đi dạy nữa?
- Ừ dạo này anh Tuấn không được khỏe cho lắm nên Hồng muốn xin nghỉ
một thời gian để lo cho anh ấy.
Loan trố mắt nhìn tôi, hỏi tiếp:
- Ủa chồng Hồng bị bệnh gì vậy?
Tôi ngập ngừng trước câu hỏi của Loan. Rồi đánh trống lảng sang
chuyện khác, hỏi thăm chị, em trong trại mồ côi… Rồi đến chuyện chồng
con của Loan. Loan kể tôi nghe đủ thứ, khoe với tôi về chuyện vợ chồng
của mình… Mỗi ngày ít nhất một lần, chẳng thấm vào đâu. Sẵn chuyện, Loan
quay sang hỏi tôi về việc ân ái với chồng, tôi như bị một gáo nước lạnh
tạt vào mặt. Không muốn cho bạn mình biết chuyện. Nhìn Loan sắc mặt
hồng hào, tươi trẻ hơn trước đây, như bông hoa nở rộ, tràn đầy sinh lực,
tôi cuối mặt, giấu nỗi lòng.
1
- Hồng thì cũng thường thôi, vì sợ kiệt sức lắm … hihi… – Nói đến đó
hai đứa cùng bật cười.
Tuấn lúc đó vừa về thấy hai người vui vẻ, anh muốn mời Loan ở lại ăn
cơm chiều với gia đình, nhưng Loan từ chối và hẹn dịp khác, hai vợ chồng
tôi đưa Loan ra cửa. Anh nói với Loan:
- Khi nào rảnh nhớ qua đây chơi với Hồng nghe! À, vợ chồng anh đã
chuẩn bị nhiều món quà đến thăm cô, chú… trong trại mồ côi. Ngày mai
Loan có muốn đi cùng không?
- Ngày mai Loan về thăm gia đình chồng rồi.
Nói đến đó, Loan cười, nói khẽ vào tai tôi:
- Có chồng như vậy hạnh phúc quá còn gì.
Loan ra về trong tâm trạng rất vui, còn tôi càng thấy chạnh lòng hơn
với những câu nói của bạn.
hotboyvn- Thành viên
- Tổng số bài gửi : 12
Reputation : 0
Join date : 21/03/2010
Similar topics
» Sợi Xích của Lê Kiều Như – chương 5 & 6
» Sợi Xích của Lê Kiều Như – chương 2
» Sợi Xích của Lê Kiều Như – chương 3
» Sợi Xích của Lê Kiều Như – chương 4
» Kiếm tiền kiểu này hay và thiết thực nhỉ
» Sợi Xích của Lê Kiều Như – chương 2
» Sợi Xích của Lê Kiều Như – chương 3
» Sợi Xích của Lê Kiều Như – chương 4
» Kiếm tiền kiểu này hay và thiết thực nhỉ
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tue Feb 07, 2012 1:53 pm by onlink
» Vietpon! Mua sản phẩm chất lượng, giá tốt.
Wed Dec 07, 2011 1:53 pm by onlink
» Học tiếng Nhật - Top Globis
Wed Dec 07, 2011 1:44 pm by onlink
» Học tiếng Nhật - Top Globis
Wed Dec 07, 2011 1:32 pm by onlink
» Học tiếng Nhật - Top Globis
Wed Sep 21, 2011 2:21 pm by onlink
» Học tiếng Nhật - Top Globis
Wed Aug 10, 2011 2:25 pm by onlink
» Khai giảng lớp đàm thoại sơ trung cấp tại Top Globis
Wed Jun 15, 2011 11:24 am by onlink
» Tiếng Nhật online xu thế mới của thời đại- Top Globis
Wed Jun 15, 2011 11:22 am by onlink
» PHẢN XẠ NGẪU NHIÊN LIÊN TỤC-p2 Học tiếng Nhật mới
Tue Mar 08, 2011 5:51 pm by onlink