Tìm kiếm
Latest topics
Sợi Xích của Lê Kiều Như – chương 2
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Sợi Xích của Lê Kiều Như – chương 2
CHƯƠNG II
Cuối tuần anh đưa tôi đi chơi. Hôm ấy trời mưa to và rất lạnh, đại lộ
vắng người, anh dừng xe lại lấy áo khoác đang mặc choàng vào tôi:
- Em khoác vào cho ấm, trời mưa gió như vậy dễ bệnh lắm đó em!
Chợt tôi hôn lên môi anh với nụ hôn bất đắc dĩ, như thay lời cảm ơn!
Mưa vẫn rơi tầm tã, đổ xuống như một tấm màn trắng phủ chụp không gian,
thấp thoáng sau màn mưa là hàng phượng đỏ thắm. Tôi chớp mắt, vệt nước
lăn dài trên má như những hạt mưa. Tôi cầu mong cho cơn mưa sẽ dài bất
tận, để không ai nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi!
Ngồi trong xe ngắm mọi thứ bên ngoài rồi vòng lên đại lộ, nhìn những
cặp tình nhân đang trú mưa hai bên đường, tôi cảm thấy họ ấm áp hơn
nhiều so với cái giá lạnh của thời tiết…
Chợt xe dừng lại một tiệm bánh ngọt, nơi đây lúc nào cũng đông khách,
cho dù ngoài trời vẫn còn mưa:
- Nào, em cứ ngồi yên trong xe.
Tôi chưa kịp nói câu nào anh đã nhanh chân mở cửa xe, chạy vào tiệm
bánh. Chắc anh luôn nhớ món bánh khoái khẩu, lần nào đi chơi đều đến đây
ăn. Nơi đây có nhiều laọi bánh ngọt và bánh nướng, nhưng tôi và anh ấy
chỉ thích món bánh nướng ngũ vị, vị chua ngọt và mùi thơm nồng nàn của
cái bánh làm tôi ghiền.
Nhìn anh bước ra tiệm bánh, mặt hớn hở, lấy tay che mưa cho cái bánh,
tôi bật cười… Ôi chàng khờ của tôi!
Vào trong xe anh như một con mèo ướt, như không biết gì ngoài cái
bánh cầm trên tay, tôi lấy khăn chặm nước mưa cho anh mà bật cười, suy
nghĩ đến cảnh tượng nếu anh làm rơi cái bánh nướng này xuống nước, anh
sẽ làm gì với nó đây, giây phút ấy sẽ còn đáng yêu hơn nữa…
- Em ơi! Bánh này chỉ còn đúng một cái, em ăn cho nóng thì mới ngon.
- Sao chỉ mình em chứ?
- Thôi, chỉ có một cái thấm vào đâu, họ còn nói bánh này ăn khách lắm
đấy, có người phải đặt trước để mua được nó. Sắp tới anh sẽ học làm món
bánh này về trổ tài em xem.
- Anh chưa biết lấy lòng phụ nữ, nói đùa như thật.
- Để xem nhé cưng, anh biết trong bánh này có 5 loại trái cây và sữa,
rồi thêm… Chết tới đây là anh bí rồi! Nhưng em sẽ bất ngờ đấy… À hay là
vợ chồng mình đặt tên cho cái bánh này đi em?
- Cũng hay đấy, để em suy nghĩ xem…
Vẻ mặt lém lỉnh của anh làm tôi nghĩ đến những đứa con, sau này tôi
và anh cũng cần phải đặt tên cho chúng… Ngày đó chắc tuyệt vời lắm, em
bé vừa chào đời anh bế nó trên tay rồi cả hai đặt tên cho đứa con yêu
dấu là…
Bất ngờ anh quay sang:
- À hay là mình đặt tên bánh này là Darling cake được không em?
- Ồ tuyệt quá, Darling cake, anh hay thật!
Anh không nói gì, lấy tay nựng má tôi như con nít, rồi bật cười…
Anh đưa tôi đến nơi đầu tiên mà hai đứa gặp nhau, anh ôm tôi vào lòng
rồi chỉ lên nhành hoa:
- Em nhìn xem… Hôm đó cũng nhờ những nhành hoa này mà tụi mình có
nhau cho đến bây giờ đó.
Tôi cười:
- Lúc đó em cũng không ngờ nhóm bạn của anh và anh cũng thích hoa đến
như vậy.
Anh như đổi sắc mặt, nụ cười cũng tắt đi.
- Mấy thằng quỉ sứ đó, hay cười nhạo thách thức anh …
- Họ thách anh chuyện gì?
- Anh…
Như lỡ lời, anh chợt im lặng.
Nhưng anh mắt anh buồn rười rượi…
Vừa lúc đó, một cô gái mặt đầy son phấn, có bộ ngực căng tròn đi cùng
bạn trai ngang qua, mùi nước hoa vẫn còn phảng phất của cô ấy làm tôi
cảm thấy dể chịu. Anh và tôi khựng lại, tôi nhìn anh, anh có vẻ giả vờ
làm ngơ như không thấy gì…
Và suy nghĩ của tôi bắt đầu xáo trộn. Sự xuất hiện của cô ấy khiến
tôi phải nhìn lại mình: “Có khi nào mình chưa đủ sự hấp dẫn để khiêu
khích chồng?”
Về nhà tôi luôn đứng trước gương để xăm soi mình. Lần này tôi quyết
định làm một cuộc “cách mạng” cho mình.
Bình thường tôi ăn bận kín đáo, nhưng lần này tôi quyết định đi mua
nhiều đồ lót, đồ ngủ hở ngực, nước hoa…để xem có thay đổi được chút gì
không?
Vừa bước vào nhà thấy tôi, anh không tỏ thái độ quan tâm gì tới cái
áo đầm trắng mỏng, khoét sâu hở ngực mà tôi cố tình bận. Thấy vậy, tôi
càng cố dịch cái áo xuống sâu hơn, đi loanh quanh trong nhà tạo dáng,
muốn cặp mắt ấy hướng về tôi, nhưng cũng không khả quan cho lắm, nên tôi
đã chủ động đến trước mặt anh giả vờ hỏi này kia cho anh chú ý bộ ngực
của mình…
Nhưng rồi cũng chỉ có câu:
- Ôi em lúc nào cũng đẹp và hấp dẫn hết…
Tôi ghét câu nói ấy. Tôi giả vờ xuống bếp lấy một ít nước ép dưa hấu
đổ lên ngực, rồi la toáng lên!
Áo bị loang ướt đỏ, thấm vào da thịt nhìn thấy những sợi long măng
mấp mé xung quanh đầu ngực với áo đầm trắng mỏng manh.
Anh chạy đến bên tôi. Tôi bèn la:
- Anh ơi! Em bị nước dưa hấu tăng lực của anh làm ướt hết cả ngực nồi
nè! Đền em đi.
Được rồi, anh sẽ đến ngay đây, bây giờ em nhắm mắt lại đi.
Tôi dàn trận xem như không phí công. Ôi mình trở nên tinh ma lúc nào
không hay…
Anh lấy tay bắt đầu kéo dây áo trên người tôi xuống, đôi môi thèm
khát của anh đang lướt nhẹ trên da thịt tôi. Tôi ưỡn ngực đong đưa khiêu
khích. Anh đặt tôi nằm lên bàn một cách nâng niu rồi cuối xuống hôn lên
môi, lên cổ tôi. Tay anh sờ nhẹ lên ngực, rồi môi anh cũng đang sục sạo
tìm kiếm… Có chút ánh sáng xuyên nhẹ qua khe cửa, cơn hoan lạc lan tỏa
khắp người tôi. Tôi trông như một miếng mồi đang chờ được dâng tế… Tôi
dang rộng hai chân, đẩy đầu anh xuống bên dưới… Rồi tôi quíu lại, hai
chân khép chặt… Còn anh như một con báo đang vờn mồi trước khi ăn. Mắt
tôi như đang khóc, sướng dần với những điệu nghệ lả lướt của anh. Trong
lúc cao trào, anh chợt quay sang:
- Chắc là em yêu của anh phải vào nhà tắm thôi, nước dưa hấu ngọt,
nếu đàn kiến mà người được sẽ không tha em đâu… ha… ha…
Anh khiến tôi cụt hứng, câu nói không ăn nhập vào đâu. Cái tôi chờ
không phải là những câu nói đó, chẳng lẽ tôi phải gào lên, anh ơi hãy
làm nữa đi, hãy làm tình với em đi!
Thật là một ngày tồi tệ. Tôi như một con ngốc khi nghĩ mình sẽ quyến
rũ và khiêu khích được lòng ham muốn của anh. Một người khao khát… Còn
một người dửng dưng!!!
Thời gian trôi qua, tôi thấy mình bị thiếu đi một thứ gì đó, tư tưởng
tôi như đang chia đôi, nó đấu tranh cho một bên là tình cảm thanh cao,
một bên là khoái cảm thể xác – thứ mà lúc này tôi cần phải nếm…
Tôi như đám bọt biển đang vỡ tan trong nước, phải chăng tôi đang xây
một lâu đài hạnh phúc trên cát? Tôi đang trông chờ thứ tình mà người ta
thường nói “có nếm được sự khoái cảm, có tận hưởng được hương vị của
tình ái thì mới yêu nhau lâu dài”.
Mỗi ngày tôi càng vẽ nhiều bức tranh về tình yêu và ngôi nhà hạnh
phúc, để tìm đâu đó là cuộc đời mình, tôi tô nhiều màu sắc cho căn nhà,
đôi trai gái khỏa thân hôn nhau trong một căn phòng ấm áp…
Rồi tôi bắt đầu dùng một ít rượu mỗi ngày để quên đi hiện tại, nhất
là khi bên cạnh anh…
Tôi trút tâm tư vào những phím dương cầm, những ngón tay lướt phím
với hơi thở nhanh dần…
Trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa bong bóng, làm cho tôi càng thấy
buồn và tôi điện thoại cho Loan vì muốn sang thăm cô ấy.
Đến nhà Loan, bấm chuông nhưng không ai mở cửa. Định quay về, nhưng
thấy cửa khép hờ, nên tôi tự động bước vào.
Vừa bước vào trong tôi nghe tiếng thở, hòa cùng tiếng nhạc… Chân tôi
lúc này như chùn xuống, tim tôi đập mạnh, nhưng tâm trí tôi lại thôi
thúc theo tiếng rên đầy hoan lạc đó!
Cánh cửa phòng khép hờ, tôi hé mắt nhìn vào…
Thật tuyệt vời làm sao, hai vợ chồng họ đang tung hứng với những vũ
khúc trên giường. Chiếc giường sắt cót két theo giai điệu của hai người,
với tấm màn the đung đưa trong gió. Loan ngồi trên người anh ấy như
đang cưỡi ngựa, mái tóc xõa trên vai, bộ ngực trần nẩy lên theo từng
nhịp. Hai người làm cho tôi như đang hòa mình nhập cuộc, tôi lấy tay sờ
lên bầu ngực. Bất ngờ anh ấy vật Loan xuống, rồi từ từ đầy sâu vào
trong. Nhìn vật cương cứng của người đàn ông đó sừng sững ra vào với đủ
tư thế trên người cô ấy, đôi mắt của hai người đầy mê đắm… tôi đờ đẫn cả
người, không rời mắt với những hình ảnh kích dục nóng bỏng ấy, cho đến
khi họ rên xiết tới đỉnh điểm cuối cùng…
Sự mãn nguyện của hai vợ chồng họ, in trong đầu tôi khi trở về nhà.
Nhìn chiếc áo dài trắng treo lơ lửng trong phòng tôi như muốn xé nát
nó ra từng mảnh! Tại sao anh ấy luôn thích khoác vào tôi những lúc tôi
đang thèm được yêu trong ân ái.
Chẳng lẽ tôi phải trở thành gái già trinh nguyên cho đến chết?!
Tôi cởi hết đồ lót trong người, khoác chiếc áo dài đó và chờ anh.
Vừa bước vào thấy tôi, anh ngạc nhiên hỏi:
- Sao em ăn mặc như vậy?
Tôi không nói gì, mở toang hết nút áo dài, muốn cho anh nhìn thấy hết
thân thể tôi!
Anh ngạc nhiên nhìn tôi đăm đăm:
- Hôm nay em sao vậy? Nói cho anh biết đi?
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Chỉ trách thấm anh trong đầu, biết
mình như vậy sao cưới tôi về đây, để biến tôi thành trò hề trong nhà
này?
Tôi im lặng và anh cũng im lặng như hiểu tôi muốn gì và nghĩ gì. Anh
nhìn tôi với ánh mắt buồn bã rồi lủi thủi bước ra khỏi phòng.
Nhìn anh ngồi một mình gục mặt, tôi cảm thấy mình có lỗi!
Đến gần bên anh tôi ôm chặt anh vào lòng:
- Em xin lỗi anh, đừng giận em nghe!
Im lặng một lúc, anh ngước lên nhìn tôi thật sâu lắng:
- Em không có lỗi, người có lỗi là anh! Anh không làm tròn trách
nhiệm của một người chồng!
Tưởng sau ngày hôm đó hai vợ chồng tôi sẽ vui vẻ bên nhau, nhưng
không hiểu sao trong đầu tôi luôn nhớ hình ảnh làm tình của vợ chồng
Loan.
Tôi luôn có những giấc chiêm bao thấy mình làm tình với nhiều người
đàn ông xa lạ, lúc giật mình tỉnh giấc vẫn còn cảm giác đê mê, ngây dại,
“ngõ hẹp” vẫn còn ươn ướt, với cuộc làm tình trong mơ ấy…
Có lần giật mình thức dậy không thấy chồng đâu, tôi nhẹ chân bước ra
ngoài.
Rất nhiều tàn thuốc trên mặt bàn, có bao giờ anh hút thuốc nhiều như
vậy đâu? Anh ngồi như kẻ vô hồn, mắt nhìn ra cửa sổ. Tôi đến gần định
hỏi, nhưng anh nhắm mắt lại. Chắc anh vẫn buồn về chuyện hôm đó. Tôi
thấy mình thật đáng ghét. Nhưng tôi biết nói gì với anh trong lúc này?
Chỉ biết nằm vào lòng anh, cả hai cùng thức đến sáng…
Một buổi sáng đẹp trời, tôi nấu thật nhiều món ăn cho chồng trước khi
đi làm. Hôm nay tôi muốn làm nhiều món lạ hơn những lần trước để tẩm bổ
cho anh. Nấu xong tôi dọn lên bàn, vào phòng đánh thức anh dậy ăn sáng,
nhưng anh đã đi lúc nào không hay. Tôi thấy một lá thư anh để lại.
“Hôm nay anh không ăn sáng, chiều anh bận việc nên về rất trễ cũng
không ăn cơm. Em khỏi nấu cho vất vả”.
Vài chữ viết thật hời hợt của anh làm tôi rất buồn! Không hiểu sao
anh lại làm như vậy?
Chiều hôm đó tôi vẫn nấu cơm như thường lệ và nhịn đói để chờ anh về
ăn chung…
Hoàng hôn đã tắt, tôi đem những bức hình đám cưới của hai vợ chồng ra
xem… Nhìn lên đồng hồ đã 10 giờ tối, tiếng gió vi vu đong đưa những
ngọn cây, đám lá xào xạc, như bước chân anh về! Tôi ôm bờ vai lạnh, mím
chặt đôi môi vì trời se buốt! Nhìn ra cửa ngóng chờ anh! Bụng đói cồn
cào nhưng mà tôi vẫn chờ đến lúc ngủ quên mà chẳng hay.
Giật mình thức dậy đã 12 giờ khuya, tôi bắt đầu thấy lo, nên gọi điện
thoại cho anh nhiều lần, điện thoại đã tắt máy. Nhìn ra cửa, trời tối
đen và sấm sét, gió mạnh ào ạt, đập vào những cánh cửa “ầm ầm” làm cho
tôi ớn ốc gáy, thót cả tim! Tôi mở hết tất cả đèn trong nhà…
Tôi tới lui phập phồng không biết có chuyện gì mà hôm nay anh lại về
trễ thế?
Tiếng kèn inh ỏi trước cửa nhà, tôi mừng quá chạy ra đón. Anh bước
xuống xe mùi rượu nồng nặc. Vừa bước vào trong anh đã ói xối xả lên
người tôi. Nhìn anh lúc này rất bê tha, đáng ghét. Tôi trông chờ, để
nhìn anh như thế này ư?
Hỏi gì anh cũng khôg trả lời, chỉ lăn ra sàn ngủ không biết gì.
Tôi giận, bỏ vào phòng, mặc kệ anh với bộ đồ hôi hám cùng mùi rượu
trong người, tôi trăn trở trong phòng nhưng không ngủ được! Tôi cầm một
tấm chăn bước xuống giường. Nhìn anh nằm trên sàn nhà đúng như một thằng
bợm nhậu xấu xí, tôi đắp chăn lên người anh rồi ngồi đó nhìn …
Buổi sáng thật trong lành, tôi uống một cốc nước trong để thanh lọc
cơ thể. Nhìn ra cửa phòng, mặt trời bắt đầu ló rạng, có một tia sang
đang rọi vào người tôi, như một niềm hy vọng … cho một ngày mới!
Tôi đang cắm hoa vào bình, điện thoại trong nhà reo lên:
- Alô Loan nè, mình báo cho Hồng tin vui đây, mình có thai được 3
tháng rồi, mình và anh ấy vui lắm. Còn Hồng dự tính khi nào sinh con?
Tôi cắt ngang lời Loan, nói đang bận chút việc, sẽ gọi lại sau, và
cúp máy.
Ngoài trời mưa nhiều hơn, tôi đang thả hồn vào những phím đàn cho vơi
đi nỗi cô đơn. Nhìn những xác phượng rơi lả tả dưới mưa, mắt tôi ngấn
lệ. Tôi tự hỏi lòng, đây có phải hạnh phúc như tôi hằng mong đợi?
Mỗi ngày đi qua như càng tệ hơn, anh bắt đầu đi sớm về khuya, mùi
rượu nồng nặc, đúng tác phong của một kẻ bê tha.
Có khi anh ngồi một mình đâu đó thật lâu, không nói gì với ai. Anh
làm không khí trong căn nhà ngày càng nặng nề và tẻ nhạt hơn. Tôi hỏi
anh đủ thức chuyện về công việc làm ăn và sức khỏe của anh nhưng anh vẫn
không nói gì nhiều ngoài câu:
”Mọi chuyện bình thường, không có gì đâu em!”
Buổi cơm chiều chủ nhật, tôi nấu pín bò hầm thuốc bắc cho anh và them
nhiều món mà anh thích, dù sao đi nữa tôi vẫn là một người vợ.
Nhìn nhiều món ăn trên bàn anh như ngán ngẩm. Tôi cứ múc vào bát cho
anh …
- Em có chuyện muốn bàn với anh.
- Chuyện gì em cứ nói, anh nghe đây!
Tôi gắp miếng trứng rán vào miệng rồi tiếp:
- Em tính tuần sau sẽ đi làm lại. Ở nhà mấy tháng nay em thấy buồn
quá anh à!
Anh không trả lời tôi. Chuông điện thoại reo trên bàn, anh bắt lên
nghe, trả lời được vài câu, cúp máy, anh quay ngoắt người quát tháo:
- Ăn uống cũng không được yên!
Nói đến đó anh đứng dậy bỏ vào phòng một mạch. Miếng trứng rán chưa
kịp nuốt vào như đã mắc nghẹn nơi cổ tôi. Tức tối, tôi theo anh vào
phòng:
- Anh chưa trả lời câu hỏi của em, có phải em đã mất tự do của mình?
Anh vẫn không trả lời khiến tôi càng tức.
- Sao anh vẫn không trả lời em? Chẳng lẽ anh muốn em làm nô lệ cho
anh, chết già trong căn nhà này. Anh…
Anh cắt ngang câu nói của tôi:
- Cô phải biết cô là gì của tôi! Cô đi làm hay là đi giao du với
những thằng khác? Chẳng lẽ một người đàn ông như tôi, không nuôi được
cô? Tiền dạy đàn của cô mỗi tháng không đủ một chầu nhà hàng.
- Anh nói vậy chẳng khác nào không muốn cho tôi đi làm! Anh nhìn lại
mình đi, anh có xứng đáng là một người đàn ông?
Tôi chưa kịp nói tiếp đã bị một cái tát vào mặt. Anh bỏ ra ngoài
phòng, tôi ôm mặt bàng hoàng với cái tát anh vừa tặng tôi!
Tôi khuỵu xuống nhà, người lịm đi, ngồi ngây ra đó!
Nhớ đến câu nói của Loan: “Loan và Hồng là những người có phước, có
chồng đám cưới hẳn hoi! Chúc mừng Hồng nhe, sang năm nhớ ẵm một hoàng
tử”
Tôi cười mỉa, ngán ngẩm cho số phận của mình
Tôi vẫn ngồi ngay ra đó. Từ phía sau anh ôm tôi vào lòng. Đưa ly nước
vào miệng tôi:
- Cho anh xin lỗi chuyện vừa rồi, anh… em tát vào mặt anh đi!
Anh tự lấy tay tát vào mặt anh nhiều lần, tôi vẫn không nói gì và
không quan tâm đến những gì anh làm. Tôi đứng dậy bỏ ra ngoài, mặc anh
với những cái tát đó…
Tôi thấy mình nhạt nhẽo, sự cộng hưởng về mặt thể chất và tinh thần,
tôi thao thức trong sự cô đơn khi có chồng cũng như không, tâm trí tôi
như đan trỗi dậy bắt tôi suy nghĩ thật nhiều… Ôi sao tôi lại như thế
này? Không biết những người phụ nữ khác lấy chồng có gặp những chuyện
như tôi?
Cuối tuần anh đưa tôi đi chơi. Hôm ấy trời mưa to và rất lạnh, đại lộ
vắng người, anh dừng xe lại lấy áo khoác đang mặc choàng vào tôi:
- Em khoác vào cho ấm, trời mưa gió như vậy dễ bệnh lắm đó em!
Chợt tôi hôn lên môi anh với nụ hôn bất đắc dĩ, như thay lời cảm ơn!
Mưa vẫn rơi tầm tã, đổ xuống như một tấm màn trắng phủ chụp không gian,
thấp thoáng sau màn mưa là hàng phượng đỏ thắm. Tôi chớp mắt, vệt nước
lăn dài trên má như những hạt mưa. Tôi cầu mong cho cơn mưa sẽ dài bất
tận, để không ai nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi!
Ngồi trong xe ngắm mọi thứ bên ngoài rồi vòng lên đại lộ, nhìn những
cặp tình nhân đang trú mưa hai bên đường, tôi cảm thấy họ ấm áp hơn
nhiều so với cái giá lạnh của thời tiết…
Chợt xe dừng lại một tiệm bánh ngọt, nơi đây lúc nào cũng đông khách,
cho dù ngoài trời vẫn còn mưa:
- Nào, em cứ ngồi yên trong xe.
Tôi chưa kịp nói câu nào anh đã nhanh chân mở cửa xe, chạy vào tiệm
bánh. Chắc anh luôn nhớ món bánh khoái khẩu, lần nào đi chơi đều đến đây
ăn. Nơi đây có nhiều laọi bánh ngọt và bánh nướng, nhưng tôi và anh ấy
chỉ thích món bánh nướng ngũ vị, vị chua ngọt và mùi thơm nồng nàn của
cái bánh làm tôi ghiền.
Nhìn anh bước ra tiệm bánh, mặt hớn hở, lấy tay che mưa cho cái bánh,
tôi bật cười… Ôi chàng khờ của tôi!
Vào trong xe anh như một con mèo ướt, như không biết gì ngoài cái
bánh cầm trên tay, tôi lấy khăn chặm nước mưa cho anh mà bật cười, suy
nghĩ đến cảnh tượng nếu anh làm rơi cái bánh nướng này xuống nước, anh
sẽ làm gì với nó đây, giây phút ấy sẽ còn đáng yêu hơn nữa…
- Em ơi! Bánh này chỉ còn đúng một cái, em ăn cho nóng thì mới ngon.
- Sao chỉ mình em chứ?
- Thôi, chỉ có một cái thấm vào đâu, họ còn nói bánh này ăn khách lắm
đấy, có người phải đặt trước để mua được nó. Sắp tới anh sẽ học làm món
bánh này về trổ tài em xem.
- Anh chưa biết lấy lòng phụ nữ, nói đùa như thật.
- Để xem nhé cưng, anh biết trong bánh này có 5 loại trái cây và sữa,
rồi thêm… Chết tới đây là anh bí rồi! Nhưng em sẽ bất ngờ đấy… À hay là
vợ chồng mình đặt tên cho cái bánh này đi em?
- Cũng hay đấy, để em suy nghĩ xem…
Vẻ mặt lém lỉnh của anh làm tôi nghĩ đến những đứa con, sau này tôi
và anh cũng cần phải đặt tên cho chúng… Ngày đó chắc tuyệt vời lắm, em
bé vừa chào đời anh bế nó trên tay rồi cả hai đặt tên cho đứa con yêu
dấu là…
Bất ngờ anh quay sang:
- À hay là mình đặt tên bánh này là Darling cake được không em?
- Ồ tuyệt quá, Darling cake, anh hay thật!
Anh không nói gì, lấy tay nựng má tôi như con nít, rồi bật cười…
Anh đưa tôi đến nơi đầu tiên mà hai đứa gặp nhau, anh ôm tôi vào lòng
rồi chỉ lên nhành hoa:
- Em nhìn xem… Hôm đó cũng nhờ những nhành hoa này mà tụi mình có
nhau cho đến bây giờ đó.
Tôi cười:
- Lúc đó em cũng không ngờ nhóm bạn của anh và anh cũng thích hoa đến
như vậy.
Anh như đổi sắc mặt, nụ cười cũng tắt đi.
- Mấy thằng quỉ sứ đó, hay cười nhạo thách thức anh …
- Họ thách anh chuyện gì?
- Anh…
Như lỡ lời, anh chợt im lặng.
Nhưng anh mắt anh buồn rười rượi…
Vừa lúc đó, một cô gái mặt đầy son phấn, có bộ ngực căng tròn đi cùng
bạn trai ngang qua, mùi nước hoa vẫn còn phảng phất của cô ấy làm tôi
cảm thấy dể chịu. Anh và tôi khựng lại, tôi nhìn anh, anh có vẻ giả vờ
làm ngơ như không thấy gì…
Và suy nghĩ của tôi bắt đầu xáo trộn. Sự xuất hiện của cô ấy khiến
tôi phải nhìn lại mình: “Có khi nào mình chưa đủ sự hấp dẫn để khiêu
khích chồng?”
Về nhà tôi luôn đứng trước gương để xăm soi mình. Lần này tôi quyết
định làm một cuộc “cách mạng” cho mình.
Bình thường tôi ăn bận kín đáo, nhưng lần này tôi quyết định đi mua
nhiều đồ lót, đồ ngủ hở ngực, nước hoa…để xem có thay đổi được chút gì
không?
Vừa bước vào nhà thấy tôi, anh không tỏ thái độ quan tâm gì tới cái
áo đầm trắng mỏng, khoét sâu hở ngực mà tôi cố tình bận. Thấy vậy, tôi
càng cố dịch cái áo xuống sâu hơn, đi loanh quanh trong nhà tạo dáng,
muốn cặp mắt ấy hướng về tôi, nhưng cũng không khả quan cho lắm, nên tôi
đã chủ động đến trước mặt anh giả vờ hỏi này kia cho anh chú ý bộ ngực
của mình…
Nhưng rồi cũng chỉ có câu:
- Ôi em lúc nào cũng đẹp và hấp dẫn hết…
Tôi ghét câu nói ấy. Tôi giả vờ xuống bếp lấy một ít nước ép dưa hấu
đổ lên ngực, rồi la toáng lên!
Áo bị loang ướt đỏ, thấm vào da thịt nhìn thấy những sợi long măng
mấp mé xung quanh đầu ngực với áo đầm trắng mỏng manh.
Anh chạy đến bên tôi. Tôi bèn la:
- Anh ơi! Em bị nước dưa hấu tăng lực của anh làm ướt hết cả ngực nồi
nè! Đền em đi.
Được rồi, anh sẽ đến ngay đây, bây giờ em nhắm mắt lại đi.
Tôi dàn trận xem như không phí công. Ôi mình trở nên tinh ma lúc nào
không hay…
Anh lấy tay bắt đầu kéo dây áo trên người tôi xuống, đôi môi thèm
khát của anh đang lướt nhẹ trên da thịt tôi. Tôi ưỡn ngực đong đưa khiêu
khích. Anh đặt tôi nằm lên bàn một cách nâng niu rồi cuối xuống hôn lên
môi, lên cổ tôi. Tay anh sờ nhẹ lên ngực, rồi môi anh cũng đang sục sạo
tìm kiếm… Có chút ánh sáng xuyên nhẹ qua khe cửa, cơn hoan lạc lan tỏa
khắp người tôi. Tôi trông như một miếng mồi đang chờ được dâng tế… Tôi
dang rộng hai chân, đẩy đầu anh xuống bên dưới… Rồi tôi quíu lại, hai
chân khép chặt… Còn anh như một con báo đang vờn mồi trước khi ăn. Mắt
tôi như đang khóc, sướng dần với những điệu nghệ lả lướt của anh. Trong
lúc cao trào, anh chợt quay sang:
- Chắc là em yêu của anh phải vào nhà tắm thôi, nước dưa hấu ngọt,
nếu đàn kiến mà người được sẽ không tha em đâu… ha… ha…
Anh khiến tôi cụt hứng, câu nói không ăn nhập vào đâu. Cái tôi chờ
không phải là những câu nói đó, chẳng lẽ tôi phải gào lên, anh ơi hãy
làm nữa đi, hãy làm tình với em đi!
Thật là một ngày tồi tệ. Tôi như một con ngốc khi nghĩ mình sẽ quyến
rũ và khiêu khích được lòng ham muốn của anh. Một người khao khát… Còn
một người dửng dưng!!!
Thời gian trôi qua, tôi thấy mình bị thiếu đi một thứ gì đó, tư tưởng
tôi như đang chia đôi, nó đấu tranh cho một bên là tình cảm thanh cao,
một bên là khoái cảm thể xác – thứ mà lúc này tôi cần phải nếm…
Tôi như đám bọt biển đang vỡ tan trong nước, phải chăng tôi đang xây
một lâu đài hạnh phúc trên cát? Tôi đang trông chờ thứ tình mà người ta
thường nói “có nếm được sự khoái cảm, có tận hưởng được hương vị của
tình ái thì mới yêu nhau lâu dài”.
Mỗi ngày tôi càng vẽ nhiều bức tranh về tình yêu và ngôi nhà hạnh
phúc, để tìm đâu đó là cuộc đời mình, tôi tô nhiều màu sắc cho căn nhà,
đôi trai gái khỏa thân hôn nhau trong một căn phòng ấm áp…
Rồi tôi bắt đầu dùng một ít rượu mỗi ngày để quên đi hiện tại, nhất
là khi bên cạnh anh…
Tôi trút tâm tư vào những phím dương cầm, những ngón tay lướt phím
với hơi thở nhanh dần…
Trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa bong bóng, làm cho tôi càng thấy
buồn và tôi điện thoại cho Loan vì muốn sang thăm cô ấy.
Đến nhà Loan, bấm chuông nhưng không ai mở cửa. Định quay về, nhưng
thấy cửa khép hờ, nên tôi tự động bước vào.
Vừa bước vào trong tôi nghe tiếng thở, hòa cùng tiếng nhạc… Chân tôi
lúc này như chùn xuống, tim tôi đập mạnh, nhưng tâm trí tôi lại thôi
thúc theo tiếng rên đầy hoan lạc đó!
Cánh cửa phòng khép hờ, tôi hé mắt nhìn vào…
Thật tuyệt vời làm sao, hai vợ chồng họ đang tung hứng với những vũ
khúc trên giường. Chiếc giường sắt cót két theo giai điệu của hai người,
với tấm màn the đung đưa trong gió. Loan ngồi trên người anh ấy như
đang cưỡi ngựa, mái tóc xõa trên vai, bộ ngực trần nẩy lên theo từng
nhịp. Hai người làm cho tôi như đang hòa mình nhập cuộc, tôi lấy tay sờ
lên bầu ngực. Bất ngờ anh ấy vật Loan xuống, rồi từ từ đầy sâu vào
trong. Nhìn vật cương cứng của người đàn ông đó sừng sững ra vào với đủ
tư thế trên người cô ấy, đôi mắt của hai người đầy mê đắm… tôi đờ đẫn cả
người, không rời mắt với những hình ảnh kích dục nóng bỏng ấy, cho đến
khi họ rên xiết tới đỉnh điểm cuối cùng…
Sự mãn nguyện của hai vợ chồng họ, in trong đầu tôi khi trở về nhà.
Nhìn chiếc áo dài trắng treo lơ lửng trong phòng tôi như muốn xé nát
nó ra từng mảnh! Tại sao anh ấy luôn thích khoác vào tôi những lúc tôi
đang thèm được yêu trong ân ái.
Chẳng lẽ tôi phải trở thành gái già trinh nguyên cho đến chết?!
Tôi cởi hết đồ lót trong người, khoác chiếc áo dài đó và chờ anh.
Vừa bước vào thấy tôi, anh ngạc nhiên hỏi:
- Sao em ăn mặc như vậy?
Tôi không nói gì, mở toang hết nút áo dài, muốn cho anh nhìn thấy hết
thân thể tôi!
Anh ngạc nhiên nhìn tôi đăm đăm:
- Hôm nay em sao vậy? Nói cho anh biết đi?
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Chỉ trách thấm anh trong đầu, biết
mình như vậy sao cưới tôi về đây, để biến tôi thành trò hề trong nhà
này?
Tôi im lặng và anh cũng im lặng như hiểu tôi muốn gì và nghĩ gì. Anh
nhìn tôi với ánh mắt buồn bã rồi lủi thủi bước ra khỏi phòng.
Nhìn anh ngồi một mình gục mặt, tôi cảm thấy mình có lỗi!
Đến gần bên anh tôi ôm chặt anh vào lòng:
- Em xin lỗi anh, đừng giận em nghe!
Im lặng một lúc, anh ngước lên nhìn tôi thật sâu lắng:
- Em không có lỗi, người có lỗi là anh! Anh không làm tròn trách
nhiệm của một người chồng!
Tưởng sau ngày hôm đó hai vợ chồng tôi sẽ vui vẻ bên nhau, nhưng
không hiểu sao trong đầu tôi luôn nhớ hình ảnh làm tình của vợ chồng
Loan.
Tôi luôn có những giấc chiêm bao thấy mình làm tình với nhiều người
đàn ông xa lạ, lúc giật mình tỉnh giấc vẫn còn cảm giác đê mê, ngây dại,
“ngõ hẹp” vẫn còn ươn ướt, với cuộc làm tình trong mơ ấy…
Có lần giật mình thức dậy không thấy chồng đâu, tôi nhẹ chân bước ra
ngoài.
Rất nhiều tàn thuốc trên mặt bàn, có bao giờ anh hút thuốc nhiều như
vậy đâu? Anh ngồi như kẻ vô hồn, mắt nhìn ra cửa sổ. Tôi đến gần định
hỏi, nhưng anh nhắm mắt lại. Chắc anh vẫn buồn về chuyện hôm đó. Tôi
thấy mình thật đáng ghét. Nhưng tôi biết nói gì với anh trong lúc này?
Chỉ biết nằm vào lòng anh, cả hai cùng thức đến sáng…
Một buổi sáng đẹp trời, tôi nấu thật nhiều món ăn cho chồng trước khi
đi làm. Hôm nay tôi muốn làm nhiều món lạ hơn những lần trước để tẩm bổ
cho anh. Nấu xong tôi dọn lên bàn, vào phòng đánh thức anh dậy ăn sáng,
nhưng anh đã đi lúc nào không hay. Tôi thấy một lá thư anh để lại.
“Hôm nay anh không ăn sáng, chiều anh bận việc nên về rất trễ cũng
không ăn cơm. Em khỏi nấu cho vất vả”.
Vài chữ viết thật hời hợt của anh làm tôi rất buồn! Không hiểu sao
anh lại làm như vậy?
Chiều hôm đó tôi vẫn nấu cơm như thường lệ và nhịn đói để chờ anh về
ăn chung…
Hoàng hôn đã tắt, tôi đem những bức hình đám cưới của hai vợ chồng ra
xem… Nhìn lên đồng hồ đã 10 giờ tối, tiếng gió vi vu đong đưa những
ngọn cây, đám lá xào xạc, như bước chân anh về! Tôi ôm bờ vai lạnh, mím
chặt đôi môi vì trời se buốt! Nhìn ra cửa ngóng chờ anh! Bụng đói cồn
cào nhưng mà tôi vẫn chờ đến lúc ngủ quên mà chẳng hay.
Giật mình thức dậy đã 12 giờ khuya, tôi bắt đầu thấy lo, nên gọi điện
thoại cho anh nhiều lần, điện thoại đã tắt máy. Nhìn ra cửa, trời tối
đen và sấm sét, gió mạnh ào ạt, đập vào những cánh cửa “ầm ầm” làm cho
tôi ớn ốc gáy, thót cả tim! Tôi mở hết tất cả đèn trong nhà…
Tôi tới lui phập phồng không biết có chuyện gì mà hôm nay anh lại về
trễ thế?
Tiếng kèn inh ỏi trước cửa nhà, tôi mừng quá chạy ra đón. Anh bước
xuống xe mùi rượu nồng nặc. Vừa bước vào trong anh đã ói xối xả lên
người tôi. Nhìn anh lúc này rất bê tha, đáng ghét. Tôi trông chờ, để
nhìn anh như thế này ư?
Hỏi gì anh cũng khôg trả lời, chỉ lăn ra sàn ngủ không biết gì.
Tôi giận, bỏ vào phòng, mặc kệ anh với bộ đồ hôi hám cùng mùi rượu
trong người, tôi trăn trở trong phòng nhưng không ngủ được! Tôi cầm một
tấm chăn bước xuống giường. Nhìn anh nằm trên sàn nhà đúng như một thằng
bợm nhậu xấu xí, tôi đắp chăn lên người anh rồi ngồi đó nhìn …
Buổi sáng thật trong lành, tôi uống một cốc nước trong để thanh lọc
cơ thể. Nhìn ra cửa phòng, mặt trời bắt đầu ló rạng, có một tia sang
đang rọi vào người tôi, như một niềm hy vọng … cho một ngày mới!
Tôi đang cắm hoa vào bình, điện thoại trong nhà reo lên:
- Alô Loan nè, mình báo cho Hồng tin vui đây, mình có thai được 3
tháng rồi, mình và anh ấy vui lắm. Còn Hồng dự tính khi nào sinh con?
Tôi cắt ngang lời Loan, nói đang bận chút việc, sẽ gọi lại sau, và
cúp máy.
Ngoài trời mưa nhiều hơn, tôi đang thả hồn vào những phím đàn cho vơi
đi nỗi cô đơn. Nhìn những xác phượng rơi lả tả dưới mưa, mắt tôi ngấn
lệ. Tôi tự hỏi lòng, đây có phải hạnh phúc như tôi hằng mong đợi?
Mỗi ngày đi qua như càng tệ hơn, anh bắt đầu đi sớm về khuya, mùi
rượu nồng nặc, đúng tác phong của một kẻ bê tha.
Có khi anh ngồi một mình đâu đó thật lâu, không nói gì với ai. Anh
làm không khí trong căn nhà ngày càng nặng nề và tẻ nhạt hơn. Tôi hỏi
anh đủ thức chuyện về công việc làm ăn và sức khỏe của anh nhưng anh vẫn
không nói gì nhiều ngoài câu:
”Mọi chuyện bình thường, không có gì đâu em!”
Buổi cơm chiều chủ nhật, tôi nấu pín bò hầm thuốc bắc cho anh và them
nhiều món mà anh thích, dù sao đi nữa tôi vẫn là một người vợ.
Nhìn nhiều món ăn trên bàn anh như ngán ngẩm. Tôi cứ múc vào bát cho
anh …
- Em có chuyện muốn bàn với anh.
- Chuyện gì em cứ nói, anh nghe đây!
Tôi gắp miếng trứng rán vào miệng rồi tiếp:
- Em tính tuần sau sẽ đi làm lại. Ở nhà mấy tháng nay em thấy buồn
quá anh à!
Anh không trả lời tôi. Chuông điện thoại reo trên bàn, anh bắt lên
nghe, trả lời được vài câu, cúp máy, anh quay ngoắt người quát tháo:
- Ăn uống cũng không được yên!
Nói đến đó anh đứng dậy bỏ vào phòng một mạch. Miếng trứng rán chưa
kịp nuốt vào như đã mắc nghẹn nơi cổ tôi. Tức tối, tôi theo anh vào
phòng:
- Anh chưa trả lời câu hỏi của em, có phải em đã mất tự do của mình?
Anh vẫn không trả lời khiến tôi càng tức.
- Sao anh vẫn không trả lời em? Chẳng lẽ anh muốn em làm nô lệ cho
anh, chết già trong căn nhà này. Anh…
Anh cắt ngang câu nói của tôi:
- Cô phải biết cô là gì của tôi! Cô đi làm hay là đi giao du với
những thằng khác? Chẳng lẽ một người đàn ông như tôi, không nuôi được
cô? Tiền dạy đàn của cô mỗi tháng không đủ một chầu nhà hàng.
- Anh nói vậy chẳng khác nào không muốn cho tôi đi làm! Anh nhìn lại
mình đi, anh có xứng đáng là một người đàn ông?
Tôi chưa kịp nói tiếp đã bị một cái tát vào mặt. Anh bỏ ra ngoài
phòng, tôi ôm mặt bàng hoàng với cái tát anh vừa tặng tôi!
Tôi khuỵu xuống nhà, người lịm đi, ngồi ngây ra đó!
Nhớ đến câu nói của Loan: “Loan và Hồng là những người có phước, có
chồng đám cưới hẳn hoi! Chúc mừng Hồng nhe, sang năm nhớ ẵm một hoàng
tử”
Tôi cười mỉa, ngán ngẩm cho số phận của mình
Tôi vẫn ngồi ngay ra đó. Từ phía sau anh ôm tôi vào lòng. Đưa ly nước
vào miệng tôi:
- Cho anh xin lỗi chuyện vừa rồi, anh… em tát vào mặt anh đi!
Anh tự lấy tay tát vào mặt anh nhiều lần, tôi vẫn không nói gì và
không quan tâm đến những gì anh làm. Tôi đứng dậy bỏ ra ngoài, mặc anh
với những cái tát đó…
Tôi thấy mình nhạt nhẽo, sự cộng hưởng về mặt thể chất và tinh thần,
tôi thao thức trong sự cô đơn khi có chồng cũng như không, tâm trí tôi
như đan trỗi dậy bắt tôi suy nghĩ thật nhiều… Ôi sao tôi lại như thế
này? Không biết những người phụ nữ khác lấy chồng có gặp những chuyện
như tôi?
hotboyvn- Thành viên
- Tổng số bài gửi : 12
Reputation : 0
Join date : 21/03/2010
Similar topics
» Sợi Xích của Lê Kiều Như – chương 5 & 6
» Sợi Xích của Lê Kiều Như – chương 1
» Sợi Xích của Lê Kiều Như – chương 3
» Sợi Xích của Lê Kiều Như – chương 4
» Kiếm tiền kiểu này hay và thiết thực nhỉ
» Sợi Xích của Lê Kiều Như – chương 1
» Sợi Xích của Lê Kiều Như – chương 3
» Sợi Xích của Lê Kiều Như – chương 4
» Kiếm tiền kiểu này hay và thiết thực nhỉ
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tue Feb 07, 2012 1:53 pm by onlink
» Vietpon! Mua sản phẩm chất lượng, giá tốt.
Wed Dec 07, 2011 1:53 pm by onlink
» Học tiếng Nhật - Top Globis
Wed Dec 07, 2011 1:44 pm by onlink
» Học tiếng Nhật - Top Globis
Wed Dec 07, 2011 1:32 pm by onlink
» Học tiếng Nhật - Top Globis
Wed Sep 21, 2011 2:21 pm by onlink
» Học tiếng Nhật - Top Globis
Wed Aug 10, 2011 2:25 pm by onlink
» Khai giảng lớp đàm thoại sơ trung cấp tại Top Globis
Wed Jun 15, 2011 11:24 am by onlink
» Tiếng Nhật online xu thế mới của thời đại- Top Globis
Wed Jun 15, 2011 11:22 am by onlink
» PHẢN XẠ NGẪU NHIÊN LIÊN TỤC-p2 Học tiếng Nhật mới
Tue Mar 08, 2011 5:51 pm by onlink